Là người đã theo dõi khá sát dòng phim kinh dị Việt Nam trong nhiều năm, mình thật sự bất ngờ khi ekip của Trần Hữu Tấn tiếp tục công bố một dự án “nặng đô” như Tấm: Hoàng Cung Dị Truyện (khởi chiếu Tết 2027). Trước đó, mình từng trải nghiệm Cám (2024) và đánh giá cao cách bộ phim khai thác yếu tố dân gian dưới góc nhìn mới mẻ. Vì vậy, khi thấy tên Tấm xuất hiện trong một poster đầy máu đỏ, mình biết rằng: đây sẽ không phải là một câu chuyện “công chúa – hoàng hậu” hiền lành như sách giáo khoa nữa.
Ấn tượng đầu tiên từ poster

Poster chính thức khiến mình nổi da gà: một chiếc giếng đầy máu, chiếc đầu lâu đội mặt nạ trồi lên, còn Tấm thì đứng đó với ánh mắt lạnh lùng, tay cầm bát máu. Câu đồng dao “Bống bống bang bang” – vốn gắn với tuổi thơ – giờ bị biến thành lời nguyền ăn thịt. Cảm giác thật rùng rợn, nhưng cũng đầy tò mò. Với tư cách một khán giả, mình thích cách ekip “vặn xoắn” chất liệu quen thuộc để biến nó thành thứ ám ảnh mới.
Tấm trong diện mạo khác
Trong cổ tích, Tấm thường được nhớ đến với hình ảnh dịu hiền, chịu thương chịu khó. Nhưng trong phiên bản này, nàng bước vào hậu cung đầy âm mưu và quyền lực. Câu hỏi mình đặt ra: “Tấm có còn là nạn nhân hiền lành, hay sẽ trở thành kẻ gieo rắc nỗi sợ?” Chính sự nhập nhằng này làm mình tin rằng bộ phim sẽ tạo ra những cuộc tranh luận sôi nổi sau khi công chiếu.
Vì sao mình kỳ vọng?
- Đạo diễn Trần Hữu Tấn: từng chứng minh sự liều lĩnh với Rừng Thế Mạng và Cám. Dù có tranh cãi, anh vẫn kiên định khai phá chất liệu Việt để dựng nên những tác phẩm kinh dị.
- Không khí cung đấu: mình vốn rất mê dòng phim cung đình Á Đông, từ Trung Quốc đến Hàn Quốc. Nay, một câu chuyện Việt được đặt trong bối cảnh ấy, lại thêm lớp kinh dị, thì thực sự đáng mong chờ.
- Thông điệp: theo mình đoán, phim không chỉ là chuyện hù dọa. Nó có thể chạm tới những vấn đề muôn thuở: lòng tham, quyền lực, sự trả thù, và cái giá phải trả cho mọi lựa chọn.
Niềm tin dành cho điện ảnh Việt
Với tư cách một blogger điện ảnh, mình luôn cổ vũ sự dũng cảm của các đạo diễn trẻ. Điện ảnh Việt cần nhiều dự án táo bạo, dám đi xa khỏi “vùng an toàn” rom-com hay chính kịch. “Tấm: Hoàng Cung Dị Truyện” là một ví dụ điển hình: vừa mang bản sắc Việt, vừa có tham vọng xây dựng “vũ trụ Tấm Cám” đầy ma mị.
Tết 2027, khi tiếng “Bống bống bang bang” vang lên trong rạp với phiên bản quỷ dị, mình tin khán giả sẽ trải qua một trải nghiệm vừa quen vừa lạ, vừa tự hào vừa… rùng mình. Với mình, đây là một trong những phim Việt đáng mong đợi nhất trong vài năm tới.
Còn bạn, bạn nghĩ sao nếu cổ tích tuổi thơ trở thành cơn ác mộng trên màn ảnh rộng?